Thứ Bảy, 13 tháng 8, 2016

Ngày bình yên ^^

Ngày bình yên là một ngày dễ chịu mà bản thân cảm thấy nhẹ nhàng không vướng bận, những suy nghĩ cũng là suy nghĩ cố gắng, tích cực chỉ muốn mọi điều như vậy mà dần tốt đẹp hơn ^^~
Thực đâu có dễ dàng để tìm thấy sự bình yên, khi mà trong mỗi người đều bộn bề những nghĩ suy, trăn trở, những sự vướng mắc, muốn mọi điều luôn như ý mà áp đặt ngay chính bản thân mình phải làm theo nguyên tắc. Luôn đặt bản thân lên trên người khác và nghĩ rằng mình quan trọng hơn ai đó >.< Mọi điều đều không phải, thực chất cuộc sống đã là định luật tạo hóa, theo tự nhiên mà xoay vòng, cứ cố bước ngược lại chỉ làm chính bản thân bị thương tổn
* Sự bình yên đến rất nhẹ nhàng, nhưng không phải là không cần sự cố gắng. Nhẹ nhàng như vậy thôi, bản chất của bình yên cần rất nhiều nỗ lực của bản thân, mà chính nó là Lòng Khoan Dung tự trong mỗi người. Biết yêu thương, bảo vệ, chăm sóc chính bản thân và cũng như đối với người khác :"> VÀ trong cuộc đời ai cũng phạm phải ít nhất là một lầm lỗi..... ( viết đến đây thì buồn ngủ, không muốn tiếp tục suy nghĩ, ngủ được cũng chính là bình yên thực tại :"))) G9

Thứ Bảy, 21 tháng 5, 2016

Mom ^^

* Giờ này là 00:08 sáng, con nhớ mẹ ^^!
* Trời đang mưa ở đây, những giọt nước từ bầu trời đang rơi ! Đã qua rồi năm tháng ấy, con luôn cầu mong sự bình yên trong lòng mẹ như chính con bây giờ. Bởi vì rời xa chưa hẳn đã hết mà mình cần phải gạt sạch trong tâm trí, nỗi đau của mẹ. Dù thú thực là con và mẹ không được hòa hợp lắm về cách nói cũng như bày tỏ cảm xúc, con đã có lần không tin vào mình và cũng không tin vào mẹ. Điều đó chắc hẳn không vô cớ. Nhưng con chỉ muốn những điều con biết mãi lắng sâu trong con, không một ai phải vì điều đó mà tổn thương nữa. Càng lớn con thấy mình suy nghĩ nhiều hơn, đắn đo hơn trong sự lựa chọn. Bây chừ cũng đã gần 20t rồi, con không muốn đánh rơi điều gì mà mẹ cho con nữa đâu, hãy cùng nhau vượt qua mẹ nhé! Con luôn ở bên mẹ dù điều gì có xảy ra đi nữa :"> Yêu mẹ dễ thương ^^ Của con ^^

Thứ Tư, 23 tháng 12, 2015

Giáng sinh an lành ^^

* Hôm mai là ngày giáng sinh rồi, em chưa từng háo hức và thích thú trông đợi một mùa giáng sinh như thế này bao giờ !? Cảm giác phải nói là sao nhỉ >,< Bình yên lắm. Chính chị đã mang đến sự bình yên này trong em, như chị thường nói chị cũng chỉ là một con người mà thôi, con người thì luôn có bản ngã do chính mình tạo nên, đó gọi là lỗi lầm, chị dắt em hướng đến con đường có tình yêu thương thật sự. Ở đó, em có thể nói ra hết những điều mà em luôn giấu kín, em sợ khi mà ai đó biết được sẽ không còn yêu thương em nữa. Em đã sợ điều đó, rất sợ, sợ cái cảnh trơ trọi một mình không ai thèm quan tâm hay là sự quan tâm đó cũng chỉ là một sự quan tâm hời hợt nhất thời. Em cũng đã luôn hỏi câu hỏi: Liệu mình có đáng yêu hay không !? Hỳ, giờ nghĩ lại, em lại mỉm cười vì mình đã từng ngây ngô như thế. Hồi trước khi chưa biết đến Công giáo, em cứ nghĩ đó là một niềm tin mù quáng, nó không hiện thực và cứ mơ hồ sao sao ấy ( thiệt là ngốc quá mà >.< ) Nhưng biết đến chị, nghe chị nói về Chúa ( lần đầu thì cũng không có quan tâm lắm @@ ) chị ca tụng Người, chị mang tin lành của chị đến với chúng em, là lúc em nhận ra rằng Chúa là người luôn luôn chấp nhận con người em cho dù em có phạm phải bao nhiêu lỗi lầm thì Ngài vẫn luôn bên em. Khi em gặp những vấp ngã hay khi em bị tổn thương :") Chị luôn ở đó, an ủi em bằng những câu thần thánh, rồi hướng em về Chúa, nơi em được là chính mình, em thấy thật hạnh phúc. Rồi hàng ngày em cầu nguyện, lúc khó khăn cần một sự nhiệm màu em cũng cầu nguyện, em cầu nguyện để mong mọi điều tốt hơn ( ngày đầu tiên chưa quen cũng thấy lạ lạ, mình không giống mình chút nào, rồi dần dần quen hơn thì cầu nguyện giống như đó là một phép màu vậy.... hihi ^^ ) Chị đã từng phải nghe em than thở rất nhiều, về bản thân, về cuộc sống,... Chị luôn vui vẻ, chị muốn em vững bước và trưởng thành hơn, chị chúc em xinh đẹp từ tâm hồn đến ngoại hình, chị yêu quý em, chị luôn là như thế, chị thánh thiện và nghiễm nhiên chị trở thành thiên sứ trị thương trong trái tim em <3 Con người không ai hoàn hảo, trong chúng ta luôn mang một sứ mệnh =) Thế nên, chị à, dù chị có đang trải qua điều gì đó tồi tệ thì em vẫn ở đây cầu nguyện: "Hỡi Chúa, xin Ngài hãy lắng nghe lời nguyện cầu của con, con ước mọi điều an lành luôn đến với chúng ta vào mùa giáng sinh này, con cầu nguyện cho chị Thư, người mà con luôn yêu mến vượt qua được khó khăn hiện tại và mong rằng chị ấy luôn cảm thấy bình yên như con lúc này, tạ ơn Ngài, Amen !" Nhờ chị, em thấy lòng mình nhẹ hơn, em tự tin hơn rất nhiều, chị hãy sớm quay trở lại nhé, dù có hay không thì em vẫn luôn tin chị ở đó ^^ Yêu chị nhiều lắm !!!!
* Chúa đã đến với em như vậy. hihi ^^
* Cầu nguyện một giáng sinh ấm áp tràn ngập trong mỗi chúng ta <3
* MH ~<3

Thứ Bảy, 12 tháng 12, 2015

Tháng 12 ^^

* Cuối cùng, tháng mà mình trông chờ nhất trong năm cũng đã đến " Tháng 12 ". Nhưng sao tháng 12 ở nơi đây khác quá, khác hoàn toàn với tháng 12 trong mười tám năm qua của mình. Có chút gì đó thích thích, cũng có chút gì đó buồn, vì nhớ cảm giác trời một ngày của tháng 12 đã qua. Không sao cả, kỉ niệm thì vẫn luôn tồn tại, cái mình cần là hiện tại và tương lai...
* Cầu nguyện mọi điều an lành sẽ đến cho bất kì ai ^^

Sau ngày sinh nhật ^^

* Đã trải qua 18 năm sinh nhật, năm nào cũng có gia đình ở bên dù mình có tổ chức hay không !? Từ nhỏ vẫn luôn ao ước được thổi nến cắm trên bánh gato và ước một điều ước gì đấy, những lúc quá đầy đủ rồi thì chẳng biết ước gì, rồi đến khi mất điều gì đó thì biết chắc rằng có ước bao nhiêu nó cũng không quay trở lại chỉ cầu mong mọi người ai nấy đều khỏe mạnh. Năm nay, 19 tuổi rồi, sinh nhật không còn ở bên gia đình nữa, nhận được lời chúc cũng chỉ có thể nói cảm ơn >,< thấy sao mà nó miễn cưỡng đến thế... Vé cũng đặt rồi, chắc chắn cũng được về thôi mà sao chưa về đã thấy khoảng thời gian được ở nhà ít ỏi đến vậy, dù là nói nhớ nhà muốn về nhà lắm, về rồi cũng đi bao nhiêu nơi, đâu có được ở nhà như hồi trước nữa :"((( chỉ mong thời gian được sum vầy là khoảng thời gian mọi người đều thấy vui vẻ nhất. Bắt đầu cảm thấy nhớ cơm nhà rồi, nhớ cả những món mình không thích ăn nhất ấy, vì tất cả đều là những kỉ niệm vui vẻ nhất mình từng có, nghĩ lại cũng gợi gợi niềm vui :">
* Please fly home when you want!

Thứ Năm, 5 tháng 11, 2015

Gửi Bố...

* Con không biết phải nói lời nào với bố của con, con thật sự muốn gọi cho bố ngay lúc này để có thể được nói chuyện với bố, dù là rất ngắn thôi cũng được. Nhưng con không đủ lý trí ấy, con sợ bố không thể hiểu được những gì con muốn nói với bố, rồi bố con mình lại chìm trong sự im lặng vô hạn ấy và tiếp tục không thể hiểu nhau. Con biết bố không hề muốn tức giận hay nổi cáu đối với con, bố cũng phải tin là con không bao giờ muốn có thái độ như thế đối với bố. Có lẽ là do tính cách và không biết điều chỉnh cảm xúc của chính bản thân mà hai bố con mình trở thành người nóng tính. Nhưng xin bố hãy đọc những gì con viết đây, đã lâu rồi con không thể gặp bố, con vẫn luôn biết được cuộc sống của bố hiện tại như thế nào, bố đang sống rất khó khăn, thời gian qua đi bố vẫn không hề thay đổi trong tư tưởng, suy nghĩ, cả hành động nữa. Dù con không muốn nói điều này, thật sự bây giờ con cảm thấy thất vọng về bố, một nỗi buồn cứ dai dẳng lấy con hoài mà không thể tan biến đi được. Bố ơi! Bố hãy nhìn vào sự thật và nhìn vào cuộc đời của bố lúc này, bố chẳng còn gì cả, sau bao nhiêu cố gắng bố chẳng dành được gì hết, sự thật đó quá bất công với bố của con. Có lẽ bố sẽ nói rằng con không trải qua cuộc đời của bố thì con sẽ không hiểu được nỗi buồn của bố vô tận như thế nào và bố nghĩ rằng con chỉ nói những điều con muốn nói mà thôi, phải không ạ?
* Bố ơi! Hãy nhìn xem, bất hạnh và khốn khó là điều mà bất cứ ai trong chúng ta đều không muốn nó xảy ra, kể cả con đây, con đâu muốn phải chia lìa bố mẹ, con thèm sống trong ngôi nhà có cả bố cả mẹ lắm chứ, có phải cuộc sống này bất công với con không? Nhưng bố với con đều phải chấp nhận nó, chấp nhận sự thật ấy dù chúng ta không hề muốn, bố có hiểu không? Bố phải đối diện với tất cả và vượt qua khó khăn, chứ không phải là trốn chạy, bố có bao nhiêu tiền? bố có bao nhiêu thời gian? bố định bỏ mặc gia đình hiện tại của bố để đi chơi những trò tiêu khiển ấy đến bao giờ? Hay là bố đã nhận ra thật sự mình chẳng còn gì cả và cứ buông xuôi cuộc đời muốn trôi dạt về đâu. Sống như thế là ích kỉ bố ạ! Con xin bố hãy nhận ra điều này, bố có thể vay mượn bất kì ai nhưng bố phải trả được cho họ, bố có thể đi bất kì đâu, chơi bất kì điều gì bố thích nhưng phải là tiêu vào thành quả mà bố làm ra chứ không phải do vay mượn mà có. Rồi sau này khi nợ nần triền miên, bố bán đất để trả thì bố của con lấy chỗ nào mà ở đây? Con thật sự rất thương bố, nhưng chỉ có lòng thương thôi thì con không làm được gì cho bố cả, cũng không thay đổi được hiện tại đang khó khăn của cả con và bố. Con cảm thấy mình bất lực! Nên con xin bố, bố có thể đọc và hiểu cho con những điều con muốn nói. Con muốn nhìn thấy bố sống tốt hơn bây giờ, muốn bố biết lo lắng cho gia đình hiện tại của bố nhiều hơn, dừng lại những cuộc chơi vô bổ, sống và làm việc, quan tâm đến mọi người xung quanh, biết lắng nghe những lời khuyên và suy nghĩ liệu rằng điều đó có thích hợp với bố hay không.
* Con không biết bố có đọc và hiểu được những gì con đang viết hay không? Bố sẽ suy nghĩ về con như thế nào? Con không quan tâm, điều con mong muốn là bố phải sống tốt hơn hiện tại.
* Đừng để dì phải buồn nhiều nữa bố nhé! Vì tất cả những nỗi buồn chỉ là quá khứ mà thôi, bố của con đừng để điều đó lặp lại, bố phải cố gắng cho hiện tại và tương lai. Để sau này, những đứa con của bố có thể nhắc đến bố một cách vui vẻ!
* Cảm ơn bố đã đọc lá thư của con, con chúc bố sức khỏe và luôn vui vẻ! Con mong có thể sớm về để thăm bố <3
* Con gái của bố: Minh Huyền ^^

Chủ Nhật, 1 tháng 11, 2015

Chào Tháng 11

* Hôm nay là đầu tháng, bắt đầu cho mọi điều tốt đẹp trong 30 ngày tới... Mình cảm thấy hạnh phúc khi nhận được thư trả lời từ một búp bê mà mình vô cùng quý mến, mang lại cho mình sự bình yên trong tâm hồn ( đây có phải là tin báo tốt lành hay chăng ) Heee.... Cầu nguyện cho mọi sự bình an đều đến với tất cả chúng ta và con tin vào Chúa !
* Huyền Minh ^^