* Con không biết phải nói lời nào với bố của con, con thật sự muốn gọi cho bố ngay lúc này để có thể được nói chuyện với bố, dù là rất ngắn thôi cũng được. Nhưng con không đủ lý trí ấy, con sợ bố không thể hiểu được những gì con muốn nói với bố, rồi bố con mình lại chìm trong sự im lặng vô hạn ấy và tiếp tục không thể hiểu nhau. Con biết bố không hề muốn tức giận hay nổi cáu đối với con, bố cũng phải tin là con không bao giờ muốn có thái độ như thế đối với bố. Có lẽ là do tính cách và không biết điều chỉnh cảm xúc của chính bản thân mà hai bố con mình trở thành người nóng tính. Nhưng xin bố hãy đọc những gì con viết đây, đã lâu rồi con không thể gặp bố, con vẫn luôn biết được cuộc sống của bố hiện tại như thế nào, bố đang sống rất khó khăn, thời gian qua đi bố vẫn không hề thay đổi trong tư tưởng, suy nghĩ, cả hành động nữa. Dù con không muốn nói điều này, thật sự bây giờ con cảm thấy thất vọng về bố, một nỗi buồn cứ dai dẳng lấy con hoài mà không thể tan biến đi được. Bố ơi! Bố hãy nhìn vào sự thật và nhìn vào cuộc đời của bố lúc này, bố chẳng còn gì cả, sau bao nhiêu cố gắng bố chẳng dành được gì hết, sự thật đó quá bất công với bố của con. Có lẽ bố sẽ nói rằng con không trải qua cuộc đời của bố thì con sẽ không hiểu được nỗi buồn của bố vô tận như thế nào và bố nghĩ rằng con chỉ nói những điều con muốn nói mà thôi, phải không ạ?
* Bố ơi! Hãy nhìn xem, bất hạnh và khốn khó là điều mà bất cứ ai trong chúng ta đều không muốn nó xảy ra, kể cả con đây, con đâu muốn phải chia lìa bố mẹ, con thèm sống trong ngôi nhà có cả bố cả mẹ lắm chứ, có phải cuộc sống này bất công với con không? Nhưng bố với con đều phải chấp nhận nó, chấp nhận sự thật ấy dù chúng ta không hề muốn, bố có hiểu không? Bố phải đối diện với tất cả và vượt qua khó khăn, chứ không phải là trốn chạy, bố có bao nhiêu tiền? bố có bao nhiêu thời gian? bố định bỏ mặc gia đình hiện tại của bố để đi chơi những trò tiêu khiển ấy đến bao giờ? Hay là bố đã nhận ra thật sự mình chẳng còn gì cả và cứ buông xuôi cuộc đời muốn trôi dạt về đâu. Sống như thế là ích kỉ bố ạ! Con xin bố hãy nhận ra điều này, bố có thể vay mượn bất kì ai nhưng bố phải trả được cho họ, bố có thể đi bất kì đâu, chơi bất kì điều gì bố thích nhưng phải là tiêu vào thành quả mà bố làm ra chứ không phải do vay mượn mà có. Rồi sau này khi nợ nần triền miên, bố bán đất để trả thì bố của con lấy chỗ nào mà ở đây? Con thật sự rất thương bố, nhưng chỉ có lòng thương thôi thì con không làm được gì cho bố cả, cũng không thay đổi được hiện tại đang khó khăn của cả con và bố. Con cảm thấy mình bất lực! Nên con xin bố, bố có thể đọc và hiểu cho con những điều con muốn nói. Con muốn nhìn thấy bố sống tốt hơn bây giờ, muốn bố biết lo lắng cho gia đình hiện tại của bố nhiều hơn, dừng lại những cuộc chơi vô bổ, sống và làm việc, quan tâm đến mọi người xung quanh, biết lắng nghe những lời khuyên và suy nghĩ liệu rằng điều đó có thích hợp với bố hay không.
* Con không biết bố có đọc và hiểu được những gì con đang viết hay không? Bố sẽ suy nghĩ về con như thế nào? Con không quan tâm, điều con mong muốn là bố phải sống tốt hơn hiện tại.
* Đừng để dì phải buồn nhiều nữa bố nhé! Vì tất cả những nỗi buồn chỉ là quá khứ mà thôi, bố của con đừng để điều đó lặp lại, bố phải cố gắng cho hiện tại và tương lai. Để sau này, những đứa con của bố có thể nhắc đến bố một cách vui vẻ!
* Cảm ơn bố đã đọc lá thư của con, con chúc bố sức khỏe và luôn vui vẻ! Con mong có thể sớm về để thăm bố <3
* Con gái của bố: Minh Huyền ^^
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét